【第57屆金馬獎入圍名單預測】
№18
最佳劇情短片獎
王逸帆《伏魔殿》
.
.
註:《伏魔殿》不僅是今年目前為止最好的台灣短片,可能也是最好的「電影」(不論長短片)。它的原創性與爆發力都是超乎想像的出色,有台灣版《閃靈殺手 Natural Born Killers》(1994)之感。
.
王逸帆過去曾以《洞兩洞六》榮獲台北電影獎最佳短片,並提名金馬獎最佳劇情短片獎。今年他另有一部執導長片《逃出立法院》參賽,上一位以長片與短片執導作品同一年入圍金馬獎的是香港導演李駿碩,他在2018年以短片《吊吊揈》和長片《翠絲》問鼎金馬。
.
金馬獎入圍名單公布日期:9/30
(至9/29止,每日將發布至少一篇預測文。請將本站設為「搶先看」!)
#王逸帆 #伏魔殿
同時也有10000部Youtube影片,追蹤數超過2,910的網紅コバにゃんチャンネル,也在其Youtube影片中提到,...
「natural born killers」的推薦目錄:
- 關於natural born killers 在 無影無蹤 Facebook 的最讚貼文
- 關於natural born killers 在 Phê Phim Facebook 的最佳貼文
- 關於natural born killers 在 月巴氏 / Work Super Guy Facebook 的最讚貼文
- 關於natural born killers 在 コバにゃんチャンネル Youtube 的最佳貼文
- 關於natural born killers 在 大象中醫 Youtube 的精選貼文
- 關於natural born killers 在 大象中醫 Youtube 的最讚貼文
- 關於natural born killers 在 Natural Born Killers - Pinterest 的評價
- 關於natural born killers 在 Woody Harrelson, Robert Downey Jr Movie HD | | nwitimes.com 的評價
natural born killers 在 Phê Phim Facebook 的最佳貼文
TARANTINO VÀ HÀNH TRÌNH TRỞ THÀNH ĐẠO DIỄN “SHOWBIZ” NỔI BẬT NHẤT CỦA THẾ HỆ MÌNH
PHẦN 1: CÁI TÊN NỔI BẬT NHẤT CỦA THẬP KỶ 90
1. Cuối mùa xuân năm 1992, Quentin Tarantino và Roger Ebert (nhà phê bình phim nổi tiếng người Mỹ) có một cuộc hẹn ăn trưa trên bờ biển Côte d'Azur nước Pháp. Đạo diễn 29 tuổi đã mang đến LHP Cannes năm ấy tác phẩm đầu tay của mình “Reservoir Dogs” - bộ phim tội phạm pha trộn giữa bạo lực đẫm máu và các bài hát của Madonna. “Reservoir Dogs” đã tạo nên cơn sốt nhất định tại Cannes nhưng vì phim không được phát hành rộng rãi tại các rạp ở Mỹ ngay sau đó nên Tarantino vẫn chưa thoát khỏi cái mác một nhà làm phim độc lập. Hay nói như lời Ebert là một gã “sẵn lòng ngồi ngoài biển và ăn spaghetti”. Bữa ăn đấy thì Ebert cũng là người trả tiền.
Chỉ hai năm sau thì hai người lại gặp nhau ở Cannes. Nhưng lần này thì tầng trên cùng một khách sạn cao cấp đã được dành riêng cho Tarantino và spaghetti được thay thế bằng tôm hùm. “Reservoir Dogs” đã trở thành cú hit cả trong và ngoài nước Mỹ và Tarantino tiếp tục mang đến Cannes tác phẩm tiếp theo của mình là “Pulp Fiction”. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi bên bàn cà phê của Ebert và Tarantino liên tục bị gián đoạn bởi máy quay truyền hình, nhà báo và tiếng gõ cửa “rầm rầm” của vài fan hâm mộ cuồng nhiệt. Nhưng, qua những lời Ebert nhận xét thì Tarantino “dường như chẳng quan tâm đến những ồn ào xung quanh mình”.
Đó là khi mà sự nghiệp của Tarantino bắt đầu có những bước tiến dài và vững chắc, đưa ông từ một nhân viên của cửa hàng băng đĩa thành đạo diễn hạng A tại Hollywood. Khi “Pulp Fiction” ra rạp vào mùa thu năm 1994, nó có thể được marketing theo rất nhiều cách: là sự trở lại ngoạn mục của John Travolta; là tác phẩm được giới chuyên gia khen ngợi nhiệt liệt; là bộ phim có thể khiến bạn ngất xỉu ngay tại rạp (thực sự đã có người ngất tại buổi công chiếu “Pulp Fiction” ở LHP New York năm 1994). Nhưng Miramax đã tập trung quảng bá “Pulp Fiction” là “một bộ phim của Quentin Tarantino”.
Sự yêu mến cuồng nhiệt dành cho Tarantino đã khiến giới chuyên môn so sánh ông với Orson Welles, người đã làm nên kiệt tác “Citizen Kane” khi chưa bước sang tuổi 30 và cuối cùng trở thành một trong những đạo diễn vang danh nhất thế kỷ XX. Những đạo diễn này được sinh viên các trường điện ảnh tôn thờ, luôn xuất hiện trên các talk-show và là ngôi sao thực thụ trong mắt giới truyền thông. Đến giữa thập kỷ 1980, Steven Spielberg đã nổi tiếng đến mức được lên bìa tạp chí Time và Rolling Stone trong cùng một năm.
Nhưng sự nổi tiếng mà Tarantino đạt được mạnh mẽ, cuồng nhiệt và nhanh chóng hơn tất cả những đạo diễn tiền bối và cả hậu bối sau này. Từ giữa đến cuối những năm 1990, ông đã trở thành người dẫn chương trình của show Saturday Night Live (show truyền hình rất nổi tiếng của Mỹ, mỗi tập sẽ có một người dẫn chương trình khách mời là một nhân vật nổi tiếng) và diễn chính một vở kịch tại Broadway. Nirvana gửi lời cảm ơn đặc biệt đến Tarantino trong album cuối cùng của họ “In Utero” còn đài NBC thì mời ông đạo diễn một tập phim của serie “ER”, bộ phim truyền hình đáng chú ý nhất ở thời điểm ấy. Mỗi khi Tarantino bước chân ra đường, cảnh tượng thường thấy sẽ là hàng đống fan hâm mộ vây lấy ông. Tarantino từng nói: “Trở thành người nổi tiếng rất là ngầu. Tôi cứ bước vào bất kỳ quán bar nào và vài phút sau, những cô gái đã ngồi xung quanh tôi”.
Ngay cả khi Tarantino có nghỉ ngơi một chút thì ảnh hưởng của ông vẫn được khắc sâu vào văn hóa đại chúng thường ngày. Các tác phẩm của ông liên tục được những nhà làm phim khác học hỏi, nhắc đến. Các cửa hiệu cho thuê băng đĩa thường có riêng một kệ tên là “Thể loại: Tarantino” để gọi tên những bộ phim về thế giới tội phạm, súng ống đi kèm với các đặc điểm của văn hóa đại chúng và những nhân vật “cool ngầu”. Chính Tarantino cũng phải thừa nhận: “Tên tôi đã trở thành một tính từ sớm hơn là tôi nghĩ”.
Mùa hè năm 1995, xã hội Mỹ đã trở nên cuồng nhiệt với Tarantino đến mức Ebert và Gene Siskel (cũng là một nhà bình luận phim nổi tiếng của Mỹ) đã dành riêng một tập của “At The Movies” (chương trình truyền hình chuyên về bình luận phim do Ebert và Siskel dẫn chương trình) chỉ để bình luận về Tarantino. Đây là một minh chứng rõ ràng rằng Tarantino và đặc biệt là “Pulp Fiction” sẽ còn mãi được ghi nhớ trong tâm trí người xem phim như thế nào. Tại thời điểm ấy thì “Pulp Fiction” đã ra rạp toàn nước Mỹ được 8 tháng, thu về hơn 100 triệu USD riêng tại Mỹ và giúp Tarantino giành tượng vàng Oscars đầu tiên.
Tuy nhiên, trong tập “At The Movies” ấy, Siskel vẫn phải đặt ra câu hỏi rằng: liệu Tarantino sẽ tạo nên một làn sóng mới hay chỉ đơn thuần là “tay chơi một mùa” mà thôi. Câu trả lời cho câu hỏi này có lẽ đã rõ ràng với mỗi chúng ta. Trong vài năm sau đó, Tarantino là đạo diễn được hâm mộ nhất, được tìm kiếm nhiều nhất, được gọi tên nhiều nhất trên thế giới. Đó có thể là bất ngờ với ai nhưng không phải với Tarantino. Trong một cuộc phỏng vấn vào năm 1997 khi vừa mới mua lại một căn biệt thự Hollywood từ ngôi sao ca nhạc Richard Marx, Tarantino nói: “Tôi luôn tin rằng mình sẽ nổi tiếng. Tôi chỉ không nghĩ rằng nó sẽ đến chỉ sau hai bộ phim mà thôi”.
2. Những thành công của Tarantino trong thập kỷ 1990 đến từ ba bộ phim mà ông trực tiếp đạo diễn là “Reservoir Dogs”, “Pulp Fiction” và “Jackie Brown”. Đồng thời ông cũng đạo diễn một phần nhỏ trong phim “Four Rooms” và viết kịch bản cho ba bộ phim nổi tiếng khác: “True Romance”; “Natural Born Killers” và “From Dusk Till Dawn”.
Kịch bản của Tarantino thường có những điểm chung nhỏ như nhãn hiệu Big Kahuna Burger được sử dụng trong nhiều bộ phim, dẫn đến các fan hâm mộ đã gọi thế giới phim của ông là “vũ trụ Tarantino”. Trung tâm của cái vũ trụ đó chính là đạo diễn của chúng ta, một gã tự tin, nói nhiều với những câu nói không kém phần “cool ngầu” so với các nhân vật trong phim của mình. Ngay sau khi “Pulp Fiction” công chiếu tại Anh, đài BBC đã phát sóng trực tiếp một chương trình trò chuyện có tên “Quentin Tarantino: Hollywood’s Boy Wonder”. Suốt một tiếng đồng hồ, Tarantino thao thao bất tuyệt câu chuyện rằng: ông đã nuôi dưỡng tình yêu với phim từ bé như thế nào; làm việc tại cửa hàng cho thuê băng đĩa ra sao; mòn mỏi chứng kiến những kịch bản phim của mình chết dần trước khi huy động được hơn 1 triệu USD để làm “Reservoir Dogs”.
Đó quả thực là một câu chuyện thú vị về thành công của một nhà làm phim độc lập. Nhưng cùng thời điểm ấy, cũng có rất nhiều câu chuyện thú vị khác như Robert Townsend phải tiêu cạn cả chục cái thẻ tín dụng để sản xuất phim “Hollywood Shuffle” hay Robert Rodriguez chấp nhận làm “chuột bạch” đi thử nghiệm thuốc y tế để lấy tiền làm “El Mariachi”. Vậy điều gì đã khiến Tarantino trở nên khác biệt (bên cạnh việc ông là người da trắng nên được truyền thông “cưng chiều” hơn hẳn)? Đó là sự yêu thích cuồng nhiệt với những gì mình làm. Tại một talkshow với người dẫn chương trình Jon Stewart, Tarantino đã diễn lại cảnh Mr. Blonde nhảy múa trước khi cắt tai viên cảnh sát trong “Reservoir Dogs”. Trong một talkshow khác với David Letterman, ông không ngần ngại đứng lên và “trình diễn” điệu múa của chú mèo trong phim hoạt hình “The Aristocats” đã “tạo cảm hứng” cho điệu nhảy của Mia Wallace trong “Pulp Fiction”. Và ở chương trình trò chuyện của đài BBC nêu trên, Tarantino đã bất ngờ tự phân tích một cảnh trong phim “Casualties of War” của đạo diễn Brian De Palma (Tarantino rất hiểu các chương trình truyền hình cần gì nên ông biết cách làm sao để sự hiện diện của mình trên truyền hình sẽ đáng nhớ nhất).
Các cuộc phỏng vấn với Tarantino đều rất hấp dẫn. Dù đang đưa ra quan điểm nhưng Tarantino luôn kết thúc câu nói của mình bằng hai từ “đúng không?”, như thể rằng ông đang đọc một tiên đề đã được xác nhận. Sự hiểu biết và ưa nói của Tarantino khiến ông được nhìn nhận như một nhà bình luận phim nồng nhiệt. Từ French New Wave đến John Woo đến Howard Hawks, chủ đề gì Tarantino cũng có thể say sưa nói được. Trong một bài phỏng vấn với Vanity Fair năm 1994, Tarantino đã hài hước kể: “Khi cảm thấy thích thú một cô gái nào đó, tôi sẽ cho cô ta xem phim ‘Rio Bravo’ (“Rio Bravo” là phim nổi tiếng của đạo diễn Howard Hawks). Và chết tiệt, cô ấy phải thích nó không thì tôi cũng chẳng còn ham muốn gì với cô ấy luôn”.
Nhưng Tarantino không chỉ đắm chìm với những phim kinh điển. Những khía cạnh khác của văn hóa đại chúng cũng được ông quan tâm. Tarantino đã từng khen ngợi những bộ truyền hình không mấy được đánh giá cao về chất lượng như “Baywatch” hay “Perfect”, ông cũng thích truyện tranh Marvel, trước khi nó trở thành thương hiệu tỷ USD như hiện giờ. Khi dẫn Saturday Night Live, Tarantino đã biểu diễn lại khoảnh khắc mà ông gọi là đáng nhớ nhất lịch sử truyền hình: cảnh một nhân vật trình diễn rock ’n’ roll trong một tập của “Bewitched”.
Với những “mọt sách” ở độ tuổi ngoài 20, sự “mọt sách” và dị thường gấp bội của Tarantino trở nên vô cùng gần gũi và đáng ngưỡng mộ. Tarantino giống như một người anh lớn “cool ngầu”, sẵn sàng cho bạn thức khuya để xem “Salem’s Lot” (Phim truyền hình kinh dị dựa trên tác phẩm của nhà văn Stephen King) rồi còn dành thời gian tranh luận với bạn xem bộ phim hay dở ra sao.
Một lý do khác khiến Tarantino nổi trội hơn các đạo diễn cùng thời kỳ là việc ông không ngần ngại “chỉ mặt đặt tên” những đồng nghiệp khác. Ngay từ một bài phỏng vấn trên LA Weekly vào năm 1992, Tarantino đã tỏ ra vô cùng “hung hăng”: “Nếu cứ làm những bộ phim nghệ thuật với kinh phí 1, 2 triệu USD trong 10 năm liền, thứ duy nhất bạn đạt được chính là cái lòng tự trọng to tổ bố của bạn. Tôi không quen chỉ trích nhưng sau khi xem ‘Twin Peaks: Fire Walk With Me’ tại Cannes (“Twin Peaks: Fire Walk With Me” là một phim của đạo diễn David Lynch), tôi nhận ra rõ ràng rằng David Lynch đã lại chui vào trong hang ‘tự sướng’. Tôi chẳng còn hứng thú nào để xem phim mới của David Lynch nếu như nó không có thay đổi gì đáng kể”. Những đạo diễn nổi tiếng khác như Gus Van Sant, Nicolas Roeg và Oliver Stone cũng từng là đối tượng của những câu nói “đanh đá” đến từ Tarantino (Oliver Stone là đạo diễn của “Natural Born Killers” - bộ phim mà Tarantino viết kịch bản. Stone đã thay đổi khá nhiều nguyên tác khiến cho Tarantino rất căm ghét bộ phim này). Và đương nhiên còn cả mâu thuẫn dài kỳ với Spike Lee về việc sử dụng những từ ngữ xúc phạm chủng tộc trong phim của Tarantino.
Các đạo diễn thời cổ điển của Hollywood thường không chỉ trích đồng nghiệp của mình cho đến khi họ đã ra đi hoặc ít nhất cho đến khi họ đã rời khỏi Los Angeles. Ngay đến những năm 80, khi các tạp chí phim như “Premiere” hay “Movieline” đã trao cho các đạo diễn cơ hội bày tỏ quan điểm mạnh mẽ thì gần như tất cả vẫn lịch sự với đồng nghiệp. Còn Tarantino thì chẳng quan tâm đến những thứ này. Và dù Tarantino có buộc phải quan tâm đi nữa thì có những thời điểm, ông trở nên quyền lực đến mức không ai dám “bật” lại.
Những fan hâm mộ trung thành của Tarantino vào thập niên 90, đặc biệt là trên mạng, luôn bàn luận và đặt ra những câu hỏi về Tarantino và rộng hơn là vũ trụ Tarantino: Tarantino có đạo diễn “Titanic” không? (trước khi phim bấm máy, từng có tin đồn là Tarantino sẽ đạo diễn “Titanic” thay vì James Cameron) Trong chiếc vali của Marsellus Wallace có gì? Và câu hỏi thường xuyên nhất: Bây giờ Tarantino đã trở thành người nổi tiếng, liệu ông ấy sẽ làm gì tiếp theo?
Bài viết gốc được đăng tải trên The Ringer vào tháng 7 năm nay, thời điểm Once Upon a Time..in Hollywood công chiếu ở Mỹ. Bài dịch được thực hiện bởi Vũ trụ Tarantino, được chia làm hai phần nhỏ vì độ dài và lượng thông tin quá lớn được truyền tải.
natural born killers 在 月巴氏 / Work Super Guy Facebook 的最讚貼文
看了QT那齣Docu。
一如所料,主要歌功頌德,但回看他《從前,有個荷里活》之前八齣電影的一些事一些情,還是會感動。
略嫌被訪者不夠多。
還有一個主要作用,代QT宣布,正式同荷里活大淫魔Harvey Weinstein劃清界線。他的Miramax,是QT頭八齣戲的發行。你可以話,因為有Harvey,QT才可以放膽(兼有錢)去拍他想拍的電影。
以下呢一篇,2013年寫的。
如果而家寫,應該會好唔同,但我當然唔會咁做。
——————————————————————
【The A-Z of QT】
Quentin Tarantino令我想起90年代的美好時光。
迷QT的同學在宿舍房門貼上《Reservoir Dog》海報,我就瘋狂地租LD來學睇戲,跟住一齊興起去讀編劇班,放學後再去當年還位處海防道的HMV買研究QT的書……然後95年暑假,我們磨了一個有關殺手的劇本出來,再拉埋願意為藝術犧牲的義氣同學,在一個夏夜,搞足成晚,拍咗幾分鐘的戲。
我想QT在1984年開始搞他的第一部戲時也像我和同學般甩轆。分別是,QT在無盡的甩轆過程裡,繼續追尋,並成功搵番個轆——即使不是原本的那一個,卻又被QT離奇地砌出另一樣嘢出來。
A——A Band Apart
QT於1991年跟Lawrence Bender合組的電影公司,名字來自法國導演尚盧.高達(Jean-Luc Godard)1964年作品《Bande à part》。公司logo原形,則是《Reservoir Dog》中,成班人著晒黑色老西準備做世界的經典一幕。
B——Lawrence Bender
QT多年戰友,監製了對方大部分電影。QT在80年代寫的第一個劇本《My Best Friend's Birthday》,就是在Lawrence Bender鼓勵下而催生。他也在QT電影做過串星。《Pulp Fiction》裡John Travolta和Samuel L. Jackson咪去咗一個單位幫大佬奪回那個神秘的喼,窩藏單位內的其中一條友便是了。
C——Canned Music
QT自然不是第一個採用罐頭音樂的導演,只是他用到出晒名而已。
他每一部戲都在指涉一個(或數個)電影類型,於是,他便在那些類型中選取自己喜歡的歌或配樂——他睇中的大都不是甚麼為人熟悉的A級大製作,反而是一些低成本的名不經傳電影,他選來用的同時,也在向這些影響過他的電影/電影人致敬。當然最重要的是,大部分被QT選取的歌或配樂,都跟他的電影很夾。
即使QT也有另外請音樂人譜寫作曲,卻從不會採用單一音樂人的作品。他怕人家寫的東西同電影唔夾,咁就用又唔係唔用又唔係。
D——Django Unchained
QT第8部作品。發生在美國內戰前的西部片(其實場景是美國南部),但又不像傳統西部片以白人主導,QT想講的實則是黑奴的故事。
一如之前多部作品皆有reference,《Django Unchained》也參考了不少西部片,卻並非美國貨,反而是由意大利人在上世紀60年代大量製作的Spaghetti Western——低成本,不會千里迢迢成crew人飛去美國西部,而只會在西班牙和意大利搵笪地方,扮成美國。對比美國的本格西部片,Spaghetti Western更暴力,提供了更離經叛道的娛樂性。
影響QT最深的是1966年的《Django》。Sergio Corbucci執導的這部意大利粉西部片,暴力程度勁到在英國長年禁止發行(直至1993年才解禁);主角Franco Nero更獲邀在《Django Unchained》客串——這個「1966年版Django」,被安排在酒吧內問「21世紀版Django」Jamie Foxx個名點讀。
E——Eli Roth
應該是QT最睇好的導演。QT親自監製了Eli Roth的兩齣超暴力Torture Porn《Hostel》,也讓他幫手拍《Inglourious Basterds》的戲中戲《Nation's Pride》(即戲裡用來向納粹歌功頌德、激勵軍隊士氣的那齣黑白片)——還有,Eli Roth更擔演了最後拍住Brad Pitt炸死納粹的一名死士。
F——Foot Fetish
據聞,QT有戀足癖。
先撇除他本人有沒有這門癖好,在他電影中女性腳部的確往往被放大描寫——必備的像特寫女角步行時的腳部動作,激烈一點的像《Inglourious Basterds》裡,Diane Kruger演的那名德國女演員暨間諜因丟失了一隻高踭鞋,被Christoph Waltz發現而揭穿身份——其中一幕便是Christoph Waltz命令Diane Kruger遞出腳,讓他替她穿上那隻丟失了的高踭鞋。美腿,成為了致命元素。
但更勁是《Death Proof》,中場一幕炒車,Sydney Tamiia Poitier成條右腿被炒斷,QT更用心地用慢鏡呈現這條已開主人的腿,是怎樣像一pat爛肉般跌在地上。
G——Grindhouse / Genre
2007年的《Grindhouse》是大野心project。為展示、回溯過去專播B片的Grindhouse的美好時光,QT和老死Robert Rodriguez用上高成本各拍了一齣扮低成本的類型電影,放埋一齊播,而且仲學足Grindhouse做法,在片與片之間攝入trailer,這些trailer仲特登搵人去拍。Robert Rodriguez的《Planet Terror》,由頭暴力到尾打到尾,塞到你飽,但睇完若有所失;QT的《玩命.飛車.殺人狂》,玩的類型是Slasher Film,叫得做有官能刺激的其實只得中間和最尾那場,其餘時間就是對白對白和對白(有些無聊有些則在借啲意品評昔日飛車片),但奇在,你會滿足(但問心,若單獨看的確有點冗長)。
H——Harvey Keitel
最初QT只打算以3萬元美金拍攝首部獨立電影,後來Harvey Keitel加入,了解晒成個project後,答應出任監製,再由他出面找資金,最後成功籌集百萬資金(但相對一部「正常」荷里活電影這筆數只是濕濕碎),讓QT完成了他的首作《Reservoir Dog》。QT擁有後來的電影成就,除了要多謝佢自己,也要多謝Harvey Keitel。
I——Inglourious Basterds
《Inglourious Basterds》前的QT,玩類型玩自己喜歡的電影人和事,每一部電影都是認真而帶住玩樂心去完成的。
《Inglourious Basterds》裡的QT,也有玩類型和自己心愛的東西,卻首次接觸歷史,接觸一個大題目——歷史是怎樣完成的?在歷史的推演過程裡,又有多少「裡子」參與其中?以及有幾多不為人道的哪渣嘢發生咗?
當然,這是QT以歷史事實和結果為本而自行虛構的對抗納粹史,希特拉在被公認的歷史裡,並不是在法國某戲院睇睇吓戲,而被美國人監生射爆頭而死的——事實是這個安排也遭人詬病,鬧佢提倡以更暴力手段來對待暴力。但這描寫,是真的痛快淋漓啊。
至於由Brad Pitt領軍的那群爛仔,用刀在納粹兵額頭劃上納粹的「逆十字」,很暴力,卻也是一個記下歷史的方法。你在人生某過程做過傷天害理的事,隨時間流逝一切都會煙消雲散,唯有用這麼一個暴力方法鑿個嘜喺你額頭,才能永遠keep住。這才是《Inglourious Basterds》的核心命題。我最喜愛的QT作品。
J——Jackie Brown
當年在香港上映時不知由誰起了一個《危險關係》的名字,擺明是想人自行link到《危險人物》。但如果你是抱著看另一齣《危險人物》的心情去看《Jackie Brown》(Sorry我真的好憎嗰個中文戲名),你應該會好憤怒。
《Jackie Brown》改編自美國小說家Elmore Leonard的《Rum Punch》,但作為最core的女主角卻被QT一嘢改為黑人,他想把電影拍成一齣90年代的Blaxploitation,這樣,便大條道理起用在70年代拍下大量Blaxploitation的紅星、他的偶像Pam Grier主演。
相對大玩敘事結構和電影類型的《Pulp Fiction》,《Jackie Brown》冇咁花巧,即使人物眾多,但QT集中描寫的由頭到尾都是Robert Forster和Pam Grier,這對萍水相逢、年齡同樣有番咁上下的男女——Blaxploitation只是外在形式包裝,QT真正想講的是這對男女之間沒結果的一段情。這算是愛情成份最重的QT電影。
K——Kill Bill
還記得當日臨入場時同朋友咁講:希望佢呢鋪掂啦,否則真係正式玩完。
《Kill Bill》是《Jackie Brown》整整六年後的QT作品。七年間,他有個很多計劃,但冇一樣落實;依然有拍戲,但竟然是走去客串拍電視劇……
《Kill Bill》是QT的一次重新起步。不像過往三部幾電影一概以long take文戲為主(「三部幾」中的「幾」是指《Four Rooms》中的單元《The Man from Hollywood》,啲long take直情長到令你誤以為睇緊悶爆舞台劇),這次要涉獵的是動作——日本武士片的一對一決鬥、西部片沙塵滾滾裡的速度對決,還有咱們邵氏武俠片的盤腸大戰。
分成上下兩集的《Kill Bill》,上集集中於復仇的過程、動作;下集重點是解謎,一個曾經殺人如麻的女人,怎樣在人生的重要一刻彰顯母性。你會發現,QT對女性心理原來摸得好透澈。
L——Samuel L. Jackson
有些演員,不止一次出現在QT電影裡,而出現得最多的是Samuel L. Jackson。
M——Mira Sorvino
唯一公開的女友。
對於Mira Sorvino大家可能已經好陌生,但在90年代她曾經是最被睇好的女演員,更憑Woody Allen的1995年電影《Mighty Aphrodite》(無敵愛美神)攞過奧斯卡最佳女配角。也曾演過周潤發勇闖荷里活首作《血仍未冷》。後來,唔知點解地,逐漸由一線退下來,近年集中演出低成本獨立製作。另,Mira已經嫁咗人。
N——Nigger
這個英文字,對我們的意義可能就只是一個英文字,解「黑鬼」。
在美國卻是個極端敏感的字眼(記得《虎膽龍威3》嗎?Bruce Willis一開始便被壞人要求掛住一塊寫上這個字的木牌走入哈林區,瞬即便被黑人圍住咁兇)。
這麼一個敏感字眼卻經常出現在QT電影裡。美國黑人導演Spike Lee尤其反感,說不明白好端端的一個白種人為甚麼要keep住動用這個侮辱性字眼;而對於描述黑奴的《Django Unchained》更講到明不會睇——他的祖先故事絕不應該成為甚麼Spaghetti Western。
但作為QT御用的黑人演員Samuel L. Jackson,對於Nigger被大量使用,不覺不妥。
O——Oscars
QT至今只攞過一次奧斯卡,1995年憑《Pulp Fiction》獲頒最佳原著劇本。咁當然,攞幾多個小金人,同個人電影成就不成正比。
P——Postmodern / Pulp Fiction
曾幾何時的一個無敵學說,無敵在學說本身定義太模糊,無敵在幾乎可以apply在塵世間任何事情上。又曾幾何時,QT電影也被指是後現代主義的無敵示範:類型的拼貼、傳統的模仿重塑與顛覆……
今時今日,大抵沒幾個人會重提後現代。
對於《Pulp Fiction》的讚美和研究已經太多,唯一想說是,在《Pulp Fiction》(和《Reservoir Dog》)前,荷里活電影製作模式只有A和B,但QT卻用行動證明了還有C——把類型大膽拼貼,把古老題材翻新,把故事結構撈亂重組,甚至把再低俗的題材擺上藝術殿堂,而最終成果必需是:擁有高度娛樂性。
不敢說QT是第一個或唯一一個這樣做的人,但總之他成功了他們沒有。
Q——Question
《Django Unchained》之後QT有甚麼拍攝計劃?
1.《Double V Vega》:《Reservoir Dog》的Mr. Blonde和《Pulp Fiction》的Vincent本是同根生,QT多年前話有意拍齣戲講這對暴力兄弟。
2.《Kill Bill: Vol.3》:交代女主角Beatrix Kiddo十年後的生活。QT答案一直是:可能會拍,可能唔會拍。
3.Another Bond Film:應該唔會。QT話,他最想拍的從來只有《皇家賭場》,但已經俾人拍咗。
R——Robert Rodriguez
另一位長年戰友,同樣在90年代拍下首作並開始發展。對比起來,Robert Rodriguez產量多而雜,好睇是好睇,唯獨欠了QT那種鑽探電影的視野和野心。
S——Speed
Yes,就是那齣讓奇洛李維斯和平頭裝紅起來的《Speed》。在《Reservoir Dog》成功過後,QT曾獲電影公司力邀執導《Speed》,但他婉拒了,選擇去拍《Pulp Fiction》(另,他仲推埋執導《Men in Black》的邀請)。人生交叉點:如果當日他心急想紅而去了拍A級動作片,他可能只會成為另一個工匠,而不是導演。
T——True Romance
Tony Scott執導,負責劇本的正是QT。男主角Christian Slater生日,巧遇性感女主角Patricia Arquette,而她其實是妓女,是好朋友送給男主角的生日禮物,結果愛得暴烈並走上亡命之途……
戲的原型來自QT早在1984年便開始搞的《My Best Friend's Birthday》,斥資5千元美金,同朋友用了四年完成,QT自編自導自演。這齣長70分鐘的黑白片,因一場大火燒淨三十幾分鐘。從未作公開發行。
U——Uma Thurman
最受QT重用的女演員,重用到被傳二人有路。QT說,Uma Thurman對他很重要,是他的靈感女神。感情方面,則是柏拉圖式的。咁即係點吖?
V——Violence
QT以暴力起家,暴力也成為了QT電影的標籤,但問心,QT的暴力場面其實冇乜嘢,他監製的《Hostel》才算離譜。
事實是也有一個導演說QT根本不明白暴力真諦——Oliver Stone,將QT的《Natural Born Killers》劇本肆意改晒的黑手,說自己打過越戰見過死人,QT的暴力不過是閂埋房門生安白造出來鬧著玩的。
仲有,暴力色情是雙生兒,但截至《Inglourious Basterds》,QT電影從來沒有出現過女星露點。
W——Wong Kar-Wai
1995年,QT跟Miramax合組Rolling Thunder Pictures,以其名義在美國發行一些他欣賞的海外電影,其中一齣便是王家衛的《重慶森林》。當時王家衛更應QT之邀到洛杉磯出席講座,過程與感受記錄在《四齣王家衛,洛杉磯。》這本書裡。將書裡說話對照番兩位導演日後的路途,有種難言感受。
X——XX
X,羅馬數字中的10。去年是QT出道20周年,為隆重其事(和掠水),推出了《Tarantino XX: 8-Film Collection》這個blu-ray boxset,除收錄由《Reservoir Dog》到《Inglourious Basterds》的8部戲,另有兩隻碟的bonus feature,主要是影評人在為QT歌功頌德……
另,QT曾說過不希望六十過後還在拍戲,寧願寫吓小說好過。佢今年三月便行年五十。
Y——Youth
QT沒進過任何電影學校沒受過所謂電影訓練。未做導演前一直在加州Manhattan Beach的一間租帶舖Video Archives打工,期間吞噬了大量一般人看不起眼的「好電影」,作為日後拍片的database。
Z——Zed's dead baby, Zed's dead.
我真係諗唔到"Z"應該講乜,想來想去只想到《Pulp Fiction》那個強姦犯Zed。當Bruce Willis殺了Zed後,駕著Zed的電單車返屋企接女友著草,天真女友不知大禍臨頭還在猛問架電單車是誰的,這時候Bruce Willis便說:"Zed's dead baby, Zed's dead."我想講的其實是,QT寫的對白真的好易入腦,想這篇嘢的時候,我個腦便不停在loop他不同電影中的不同經典對白,經典在對白並不是甚麼微言大義,反而大都很無聊,但又幽默而真實。
natural born killers 在 Woody Harrelson, Robert Downey Jr Movie HD | | nwitimes.com 的推薦與評價
Natural Born Killers (1994) Official Trailer - Woody Harrelson, Robert Downey Jr Movie HD. Aug 30, 2017; Aug 30, 2017. ... <看更多>
natural born killers 在 Natural Born Killers - Pinterest 的推薦與評價
Jul 4, 2021 - BROTHERTEDD.COM. See more ideas about natural born killers, killer, favorite movies. ... <看更多>