Dãy núi sau lưng là đỉnh Fansipan
(ảnh: Hachi8 - Ngô Huy Hòa)
VMM2020 - cự ly 42 km
Chiếc đồng hồ hết pin nên 1 tiếng cuối cùng mình đi trong tiếc nuối, tổng cộng chạy hết 15,5 tiếng và đồng hồ đo chắc phải hơn 45 km! Tốc độ rùa bò nên chả có gì để khoe cả!
Mình mang theo 2 đồng hồ, 1 chiếc Garmin và 1 chiếc Suunto 7 để đối chiếu số liệu! Đeo hai tay hai chiếc luôn!
Ban đầu mình chỉ định đi VMM để support cho bạn @Nguyễn Nguyên chạy 100km ở CP7 thôi, mình mới tính thời gian là bạn sẽ về đó vào khoảng 19h. Thế trong cả ngày dài thì mình làm gì nhỉ?
Năm 2018 mưa lầy bùn thế mà mình đã chạy VMM được 43km trong 9h31' hay 9h38' gì đó, nên mình chủ quan nghĩ, nếu năm nay chạy 42 thôi thì hẳn sẽ về đích lúc 17h-18h. Lấy túi đồ gửi, bắt xe ôm quay lại CP7 là vừa kịp!
Mình mang theo race một miếng hạt bí ngào mật ong nặng khoảng 5 gram, mua giá 10k ở đầu ngõ nhà mình mấy hôm trước, 2 quả quýt, một thỏi son lì, 3 gói cà phê 3in1 Vinacafe, đôi gậy mới và 1 đèn đội đầu rồi xuất phát. (Có 1 gói bánh quy cà phê Coffee Joy mang theo mà cuối cùng chả đụng tới).
Vì chủ quan, nên race này là một race kỳ lạ nhất của mình cho tới giờ!
Mình xuất phát cùng Tùng, Tùng bị ITband nên mang theo 1 nắm thuốc giảm đau. Mình chủ quan nên nghĩ bụng, thôi mình làm pacer cho cậu, dắt cậu vậy, mình sẽ chạy chậm theo cậu, có gì giúp cậu này! Nào ngờ, chỉ sau 1km đã mất hút cậu ta. Tùng về đích, đeo medal ngủ cả tiếng mình còn đang lọ mọ trong bóng đêm dọc đường! 🙁
Mình âm thầm lên Sapa, âm thầm lấy bib, âm thầm đi ăn, âm thầm xuất phát, ko tự chụp bất cứ 1 chiếc ảnh nào. Nào ngờ từ km số 2 vồ được cô Ntt Thuyet đang chạy cùng bạn Suong Hieu Lam, hai cô thành giám đốc hình ảnh của mình luôn! Thế là race tưng bừng nở hoa, vô vàn ảnh đẹp hiện đang giấu kỹ trong laptop. Thuyết rất kinh ngạc phát hiện ra mình chưa tập chạy trail Đồng Đò lần nào trong đời! Cô tranh thủ vừa đi vừa training cấp tốc cho mình một khóa về chạy trail, đặt chân, lên dốc, xuống dốc, hứa sẽ dắt mình đi tập chạy trail ở Đồng Đò, nhân tiện dạy cách chụp sao cho đẹp ảnh! :))
Vì mải hái hoa bắt bướm đoạn đầu nên sau CP 5, mạnh ai người nấy chạy cuống cuồng cho kịp bị COT! Mình mất dấu luôn 2 cô bạn chạy! Nhưng còn cả trăm bức ảnh dọc đường, nào là vườn hoa đào, nào là cỏ lau, nào là mây, nào là Fansipan xa xa, nào là nắng, đường mòn, tạo dáng các kiểu! Mình có thủ thỉ tâm sự với Thuyết: Em ạ, mới chạy hai chục km mà chị đã thấy race này là rực rỡ nhất trong mọi race của chị rồi! Như đi hội!
Trong km đầu tiên, mình thở hổn hển, nói không ra hơi! Trong bụng đã hơi lo lo. Trong 2.5 tiếng đầu tiên mới đi chưa được 10km, mình gần như tin chắc mình sẽ DNF khi 2 bạn kia cứ liên tục phải đứng lại chờ! Chưa tới CP đầu tiên mà cổ chân gãy của mình đã sưng lên, gót chân bị mài vào cổ giày hơi rát nên mình lo sẽ bị phồng rộp, cái đầu gối từ hồi tháo bó bột tới giờ vẫn lủng liểng cùng cục suốt, giờ có vẻ không nghe lời nữa, mình xuống dốc phải chậm hơn lên dốc vì sợ, chủ yếu dồn trọng lượng sang chân phải! Hai ngón chân áp út bắt đầu chạm vào mũi giày, sau đó bắt đầu đau!
Tuy nhiên thực sự mình đã chạy VMM42 bằng tay! Nói chắc không ai tin. Nhưng chắc bạn Hoàng Việt sẽ tin, vì chính bạn đã dạy mình. Đôi gậy Salomon tốt là cứu tinh của mình, và không ai biết rằng, trong những tuần lễ bó bột cắn răng đau khổ như hổ nhốt chuồng chó, mình đã vô tình học được cách dùng gậy để phân bổ lực. Nếu trước đây mình cười mũi vào các trang bị chạy trail của bà con, cho rằng đó là những thứ mà người có tiền và người muốn kiếm tiền vẽ ra, như cần gậy, cần bình nước xịn, cần bó cáp, cần đèn đầu tốt v.v... thì bây giờ, sau khi trực tiếp dành hàng trăm giờ, thậm chí ngàn giờ để tự thẩm thấu cách mà gậy (dưới hình dáng chiếc nạng nhôm) và bó cáp (dưới hình thức bó bột cứng từ đùi tới ngón) thì mình hiểu, chúng đã thực sự GIÚP TẢN LỰC như thế nào cho mỗi bước chân! Nên mình mới để dành tiền mua đôi gậy.
Và thế là tuy mình đi chậm nhưng mấy tiếng đầu mỗi khi lên dốc, vai mình đau nhừ, cơ bắp vai rất đau, gần như mỗi bước lên dốc và xuống dốc đều vận lực mạnh ở tay cầm gậy, trong khoảng 12km đầu cho tới Tả Phìn! Rất may mắn, 2 tháng trước nhờ bạn Hoàng Việt đã hướng dẫn mẹo dùng gậy đẩy bộ khi đi đường bê tông, nó tăng tốc độ cho mình rất tốt khi mình leo dốc ở CP5 sang 6, CP6 sang 7 và nhất là đoạn 4.5km về đích trên đường bê tông! Và một mẹo vô cùng, vô cùng hữu dụng bạn chỉ cho, là dùng gậy chạy trail nhưng lại không chạm tay vào gậy, đã cứu mình dọc đường. Tất cả những đoạn lên dốc từ sau con dốc gió lạnh ở đoạn 10km, mình đều không còn chạm tay vào gậy nữa! Nó giúp cho mình không bị đau mỏi dã man hai bắp tay nữa, bước đi an toàn hơn, không bị quá tập trung vào gậy nữa, thực sự coi nó là điểm tựa. Và nó giúp mình giữ sức, bớt căng thẳng, tiết kiệm sức rõ rệt.
Cả chiêu dùng lực cánh tay để qua suối khỏi ướt giày của bạn, mình cũng có cơ hội xài vài lần và đều hữu dụng. Mình nghĩ trong các môn thể thao, xài gậy là môn có vẻ mình tiến bộ nhanh nhất! Cả theo nghĩa đen và nghĩa bóng, đôi gậy là thứ quan trọng nhất giúp mình hoàn thành cuộc chạy này không chấn thương!
Mình mặc áo Newborns, chiếc áo cộc mỏng manh yêu thích vì có cờ Việt Nam sau lưng. Kết quả, hứng trọn gió lạnh trên đỉnh núi đầu tiên. Gió lạnh sườn núi tới nỗi mình bị thổi bạt, sờ vào bụng lạnh cóng, tay che bib sợ bị giật rách mất bib, tay cầm gậy sợ đâm vào người khác! Lên đỉnh núi luống cuống bao nhiêu thì xuống núi khổ bấy nhiêu. Trời không một hạt gió, nắng phầm phập. May sao mình không sốc vì nhiệt độ thay đổi quá lớn đoạn đó!
Vâng, mọi người ngắm dãy Fansipan xa xa, còn mình, bắt đầu từ lúc đó (đỉnh cao 2.300m) bắt đầu thỉnh thoảng nằm lăn ra, nhìn trời xanh thăm thẳm, nghĩ tới DNF.
Mình biết, mình tập không đủ, không có nhiều kinh nghiệm chạy trail, nhưng 2 năm qua lại gặp phải tất cả những tai nạn khó khăn bệnh tật do chạy trail mang lại, tới mức đã thề bỏ, chỉ chạy road thôi! Và race này cũng chẳng có trong dự định. Mà bây giờ chạy chậm quá, đầu gối cổ chân bắt đầu biểu tình thế này, mình đang ở top cuối cùng của 42. Ai cũng nói, hẳn sẽ ko kịp COT chiều nay...
Mình có 4 lần nằm xuống đường đua vì cột sống đau, đầu gối mỏi. Có 3 lần, VĐV khác đi qua giục, chạy đi kẻo muộn, ko kịp kìa!
Ui cha, cứ mỗi lần mình nằm xuống, mệt quá buồn quá, khi dậy, người lại khỏe hơn, đi tốt hơn được chừng 1km, tức là nửa tiếng!
Tới CP5 phải còn gần nửa tiếng thì phải. Mình xin @Zí nước sôi, pha một cốc cà phê 3in1, ngồi uống hết. Cảm ơn Zí đã lấy bình châm thêm nước cho mình mang đi tiếp! Zí giục mình đi gấp cho kịp!
Tất cả mọi người đều chửi mắng những con dốc bê tông ở VMM. Nhưng kỳ lạ thay, chính dốc bê tông đã cứu mình!
Bắt đầu từ CP5, đường toàn bê tông, toàn lên dốc rất cao, xuống dốc rất dốc. Và không thể lý giải nổi: hóa ra mình đi cực tốt tất cả những dốc bê tông, mình vừa đi vừa thầm cầu mong, trời ơi ước sao cho từ nay tới đích chỉ toàn dốc bê tông như thế này. 100% không phải lên dốc mỏi gối, ko bị downhill nguy hiểm, đi không phải nghĩ, cứ thế là đi, từ từ mà đi, chầm chậm mà đi thế này nhỉ!!!!!!!
Có một nhóm 42 nói giọng miền Nam đi cùng tốc độ với mình. Các bạn cứ đi một đoạn phải dừng lại ngồi nghỉ, rồi lại đi một đoạn lại nghỉ, có con dốc phải nghỉ ba lần vì quá nắng! Xuống dốc các bạn đi lùi. Mình thì cứ đặt chéo bàn chân 45 độ rồi xuống bước ngắn, chậm và chắc, vô cùng đều đặn.
Nên mình đi chậm hơn, mà rốt cuộc mình cứ tằng tằng đi ngang qua các bạn! Các bạn chén mình rồi lại nghỉ mười lần, mình đi không tiếng động cũng chẳng nghỉ ngơi, chén lại. Đến mức sau một tiếng, một bạn nam trong đoàn không nín được thốt lên: "Trời ơi, sao những lúc mình chổng mông đi không nổi, thì bạn này bạn ấy cứ đi qua như một vị thần vậy?"
Nếu các bạn đọc được bài này, cho mình gửi lời cảm ơn nhé! Chính là các bạn làm cho mình nhận ra, mình rất có lợi thế khi đi đường dốc bê tông lên và xuống! Mình cũng nắm được tốc độ mình và mọi người thế nào! Hy vọng các bạn đều hoàn thành VMM một cách an toàn và hoàn hảo!
Và mình vượt qua các bạn ấy! Cà phê thực sự khiến mình tỉnh táo, đoạn đường bê tông khiến cho chân cẳng mình như được nghỉ ngơi, thoát khỏi cảm giác căng thẳng, stress khi lên xuống dốc núi!
Vỏn vẹn có vậy! Nên chả có gì đáng khoe, cho tới khi... hết đường bê tông!
Hòa Huy Ngô Hachi8Photos xuất hiện ở lúc mình thất thểu, chắc mẩm là mình đã bị COT! Bạn ấy ko hề biết, bạn ấy chính là check point tuyệt vời nhất của mình trong VMM năm nay!
Trước đó, bạn vừa chụp ảnh cho mình đoạn trước. Bạn bảo: "Chị chạy nhanh lên, còn 500 mét nữa là tới CP! Chạy thật nhanh lên còn kịp!" Mình nhìn đồng hồ còn gần 12 phút nữa. Năm trăm mét xuống dốc đi vòng qua những sườn nhà dân, men theo bờ ruộng, khá dễ dàng, nhưng mình lao đi như không còn gì để mất! CP ở đâu, sao ko thấy? Ôi kia rồi! Một người cầm đồng hồ đứng ở cạnh vạch chip hét lên với mình: "Nhanh lên, nhanh lên, hết giờ rồi!" Mình lao như bay qua vạch chip, trong lòng thổn thức! Mọi người chúc mừng mình thoát nạn. Khổ cho bác 100km sau mình vài phút, bạn ấy đứng phân bua với mọi người rõ lâu, hình như sau cũng được du di cho đi qua thì phải!
Có một nhóm 42 đi sau lưng mình đoạn trước khi tới CP6, bị mất phương hướng, đi vòng lên trên dốc, mình có chỉ cho các bạn cái đánh dấu đường tiếp theo nhưng việc vòng xuống cũng mất vài phút. Chưa kể chắc chắn các bạn không thể phóng vội như mình đi một mình sau đó, ko biết liệu các bạn có bị COT hay không, nếu có thì thật tiếc vì chỉ lạc một ít đường.
Mình lại một mình lên đường! Qua CP6 đúng là một thành công của mình! Phải nói là rất may mắn! Mình đã đi một mình mấy tiếng rồi! Mình lại xin nước sôi của Thương LDR, pha một tách cà phê 3in1 uống!
Dinh dưỡng của mình trong cả 15 tiếng rưỡi là 1 quả quýt và 5gram hạt bí, 2 gói Vinacafe đó và vài quả quất ở điểm support. Còn 1 quả quýt mang theo mình đã cho Thị Hến khi gặp ở CP5. Chuối HAGL mình không nuốt nổi vì rất ngon nhưng không hợp khẩu vị, cố lắm ăn vài miếng chỉ muốn nghẹn. Ở CP7, mình đã phải vận hết lý trí để ăn cho hết 1 quả chuối vì nghĩ, lấy sức đi đoạn khó nhất về đích.
Bật đèn lên. Từ lúc đó mình gần như vừa đi vừa cầu mong đừng gặp rắn! Đừng lạc đường! Đừng có bất ngờ xảy ra! Đừng bị COT nữa! Đừng dốc nữa, đừng đổ dốc leo núi nữa...
Rất may mắn, từ CP6 qua CP7 có phần đầu rất nhiều dốc bê tông. Đường dài, mình đi thoải mái, chỉ phải từ chối nhiều lần lời mời lên xe máy! Của cả xe ôm lẫn những người tốt bụng. Vì từ CP5, nhất là từ sau đoạn chạy nước rút kịp qua COT, mình gần như biến mất tất cả những triệu chứng tồi tệ: Đầu gối trở nên chắc khỏe, cổ chân không còn đau dù vẫn hơi sưng, bụng không còn đau, lưng không còn đau, cột sống không bị mỏi nữa, vùng đốt sống chỗ thắt lưng tự nhiên không đau nữa, 2 bắp tay hoàn toàn không còn mỏi và đau nữa, 2 bắp chân không hề mỏi nữa, đùi không mỏi nữa, trời ơi tại sao phải khởi động mất... 30km đầu tiên, cơ thể mới phối hợp nhịp nhàng và ăn ý?
Mình nghĩ có thể do 2 cốc cà phê nóng bỏng. Mình là người nghiện cà phê nặng mà lại bị huyết áp thấp mà! Mình nghĩ có thể nhờ mấy tiếng đi dốc bê tông, điều hòa lại tâm trạng và thể lực. Nếu mỗi bước chân xuống đều kích thích cao độ hạch hạnh nhân của não bộ (vì nó tưởng tượng lại giây phút mình chạy trail ngã gãy chân). Thì đi đường bằng, dốc bê tông thực sự là một sự tưởng thưởng dành cho não bộ, một liều an thần cực tốt dành cho tâm lý của mình!
Và mình đi bộ hoàn toàn, nhưng leo dốc có vẻ tốt hơn đoạn từ CP6-CP7. Mình gặp David Lloyd ở CP7, bác bảo, còn có 4 phút thôi là COT, chuối kia, nước kia! Mình vồ quả chuối và băng qua chip time!
Cái quả chuối mà các bạn biết rồi đó, sau đó mình phải khổ sở mắc nghẹn!
Lên đường nào. Từ đoạn này, mình đi với khá nhiều bạn! Đều là nhóm cuối 42 như mình, hoặc các VĐV 70-100 nhóm cuối. Đá Bạc mình leo một mình hoàn toàn. Vì nhóm 42 và bạn Sweaper đi sau mình vài chục mét. Dọc đường mình gặp được 2 bạn 100 đang lê lết! À, nói thêm, lúc đó mình rất khỏe, rất vui vì đã thoát nạn, rất hào hứng, nắm chắc sẽ hoàn thành race, thể lực tốt, tâm trí tốt nhất, nhưng tốc độ tuyệt vời của mình chỉ bằng... mọi người lê lết!
Bạn 100 hỏi, sao mình không nán lại đi với nhóm 42 phía sau, tại sao lại mạo hiểm đi qua Đá Bạc một mình, gặp rắn, rồi nguy hiểm? Mình trả lời: Vì các bạn ấy là 1 nhóm, đi có nhau nên yên tâm và chậm. Còn mình, chỉ cố sao cho kết thúc việc chạy này càng nhanh càng tốt! Nó đã vượt quá hoàn toàn khả năng và sức lực của mình rồi!
Thế là mình và mấy bạn 100 ấy đi cùng nhau từ nghe sáo đỉnh núi, cho tới tránh rắn cuối dốc. Bọn mình gần như có tốc độ như nhau, cho tới cuối.
Càng ngày, mọi người càng chậm lại. Càng ngày, mình đi càng sung sức. Vì mình vừa đi vừa ngủ, vừa mộng du!
Vâng, chính xác là mình đi như thôi miên, tâm trí như đang ngủ, chỉ đếm bước chân, cứ một ngàn bước chân mình lại đếm lại từ đầu! Năm ngàn bước chân. Sáu ngàn bước chân! Không bước nào nhanh chậm hơn nhau, không bước nào dài ngắn hơn nhau! 2 đồng hồ đã hết pin nên thậm chí ngay cả giơ cổ tay lên cũng không! Mình cứ đi miên man, miên man, đi liên tục, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, mình thấy mình đi ngang qua một người đang thay pin cho đèn đầu! Một người cồng kềnh với đồ phản quang sau lưng, một chiếc xe máy. Ánh đèn xe máy là lúc mình quay trở lại thực tại! Người trên xe nói: "Cố lên, chỉ 2km nữa thôi!"
Mình bắt đầu tỉnh táo. Mình bắt đầu về đích! Mình vẫn đi bộ, nhưng bắt đầu cởi áo khoác để sao cho khi về đích sẽ lên ảnh trong chiếc áo Newborns. Mình rất giữ gìn nó chỉ để cho bức ảnh này! Mình còn lấy nước từ chai nước uống để rửa vết bẩn, vết nước mũi, vết bùn, vết cỏ trên áo quần.
Một việc rất khó khăn là phải vượt qua những VĐV đang trên đường về đích, họ đã quá mệt, họ đi quá chậm trong khi mình ngược lại, tràn đầy sung sướng, chân cẳng khỏe thậm chí có thể chạy chậm vài chục bước cũng được, trong lòng hạnh phúc tràn đầy, năng lượng sống được kick-off một lộ trình mới, nếu chỉ vài tiếng trước còn phải mỗi bước lăng cả hông theo để đỡ đau cột sống thì giờ có thể bước thẳng được chân...
Mình xin phép vượt qua vài người đầu, sau cứ đi ngang qua mình đều nói Congratulation để chúc mừng họ về đích, cũng là để xin phép!
Mình tự nhủ, hài hước nhất là mình đã vác chục cân mỡ cơ thể từ điểm xuất phát mà vẫn về được đến đích! Giảm cân thôi, còn chờ gì nữa!
Lúc đó, mình sẽ nói Congratulation với chính bản thân mình!
Cảm ơn bạn Nguyên, bạn chính là lý do mình có mặt ở đây!
Cảm ơn VMM, mình học được rất nhiều bài học chạy bộ ở đây!
Cảm ơn bạn @Đạt Nguyễn! Bạn không biết, chính cuộc nói chuyện ở vạch đích với bạn về những điều tích cực khiến mình thấy yêu mến bản thân mình!
同時也有2部Youtube影片,追蹤數超過3,920的網紅關掉8點的鬧鐘,也在其Youtube影片中提到,又膝蓋痛嗎? 這次來介紹一下痛在膝蓋外側的跑者膝!也叫做 髂脛束症候群 這次一樣教你用按摩伸展及運動的方式帶緩解該屎的跑者膝! 勇敢無痛地奔跑吧! ✔運動傷害小教室 什麼是運動防護員 https://youtu.be/Rwh5_YyOJmY 膝蓋痛-跑者膝 https://youtu.be/X...
itband 在 嘻哈娃娃 Vava’s Yoga & Ballet & VAerial Facebook 的最讚貼文
第六堂空中環
依然嘰嘰叫,然後新月逆轉就把胯下磨破皮了😂😂😂
萬字腿那個ITBand真的是霹靂無敵痛,但我居然放手惹🥰🥰🥰🥰🥰
#vava空中環練習簿
#空中環
#hoops
#VAerial
#空瑜天后
#aerialyoga #aerial
#瑜珈老師的日常 #娃娃老師
#aerialpassion
#Taiwan
itband 在 物理治療師 • Angel AU Facebook 的最讚貼文
又有運動員來整鞋墊咯 • 今次主角係2019年三千米障礙賽香港青年組代表Ivy😚 (文武雙全的乖寶寶)
.
Ivy 一直受低足弓問題影響,每次選購跑鞋都會搵有足弓承托既款式。有一次Ivy買咗對好靚但冇承托力既跑鞋就即刻傷咗ITBand了⋯⋯所以如果整咗對屬於自己既鞋墊的話,選購跑鞋時就可以多好多選擇喇!
itband 在 關掉8點的鬧鐘 Youtube 的最佳解答
又膝蓋痛嗎?
這次來介紹一下痛在膝蓋外側的跑者膝!也叫做 髂脛束症候群
這次一樣教你用按摩伸展及運動的方式帶緩解該屎的跑者膝!
勇敢無痛地奔跑吧!
✔運動傷害小教室
什麼是運動防護員 https://youtu.be/Rwh5_YyOJmY
膝蓋痛-跑者膝 https://youtu.be/Xt5odBxI6uo
膝蓋痛-跳耀膝 https://youtu.be/RYSmT-wx39M
足底筋膜炎 https://youtu.be/lLKU_guveZc
腰痠背痛 https://youtu.be/YNfWPrxKe9A
運動猝倒 https://youtu.be/fUucw53atIE
腳踝扭傷 https://youtu.be/FIb0bm7k9Yw
核心運動 https://youtu.be/K36oZ822F_w
✔社群媒體
Instagram https://www.instagram.com/if8sleep/
E-Mail alaki25977919@gmail.com
✔音樂來源
Epidemic Sound https://www.epidemicsound.com
itband 在 瑜人路上 Youtube 的最讚貼文
#跑步膝 #ITBAND受傷 #無法下樓 #放鬆瑜伽 #臀部外側
曾經我也在這部位受傷過,而就是靠著瑜伽的復健動作,在短時間內恢復行走能力。
因為暖身不夠,在跑完山後,突然間無法下樓。驚覺自己的IT BAND應該是太緊了所以導致無法行動。
因為那時候手邊沒有滾筒,所以只能立刻做了坐姿數字4的放鬆動作,當我放鬆15分鐘後,確實才慢慢的可以行走一段路。但不久後又開始發作。
所以回家後立刻花了更長的時間放鬆我的髂脛束,截至目前為止,也就沒再發生了。
希望影片的動作也能幫助大家,不要再飽受IT BAND之苦
----------------------------
前面先是暖身開始,才慢慢進入到放鬆動作。
03:09 嬰兒式
03:41 貓牛式
06:22 坐姿數字4及延伸動作
09:29 束角式
10:16 傳統雙鴿式
13:06 鴿式
➤ 歡迎訂閱追蹤
IG:https://www.instagram.com/kathyho1204
FB:https://www.facebook.com/Kccyoga/